HÀNH TRÌNH TIẾP SỨC – NHỮNG SUY NGẪM TỪ MỘT CHẶNG CHẠY
Hôm nay, tôi tham gia giải
chạy Hành Trình Tiếp Sức do Bệnh
viện K tổ chức, nhằm gây quỹ hỗ trợ cho những bệnh nhân ung thư có hoàn
cảnh khó khăn.
Đây là năm thứ hai giải chạy được tổ chức – một hành trình ý nghĩa, không chỉ
vì mục tiêu thiện nguyện mà còn vì những giá trị sâu xa mà nó gợi lên.
Trong bất kỳ bộ môn thể thao nào cũng ẩn chứa triết lý riêng, và chạy bộ cũng vậy. Hôm nay, giữa từng nhịp thở và bước chạy, tôi chợt nhận ra: hành trình chạy bộ và hành trình chiến đấu với ung thư có rất nhiều điểm tương đồng.
(1) ĐÚNG và SAI
Ngay từ những ngày đầu thông báo bán vé chạy gây quỹ được công bố
chính thức trên trang HÀNH TRÌNH TIẾP SỨC thì đã có những trang facebook giả mạo,
trông còn có vẻ uy tín hơn bởi có tích xanh, nhiều lượt like và số người theo
dõi thậm chí còn lớn hơn cả trang chính thức.
Bệnh nhân ung thư và người thân khi tiếp cận các thông tin cũng vậy.
Họ bị bủa vây bởi ma trận thông tin, cả khoa học, giả khoa học và phi khoa học
nữa, nhiều người bệnh và gia đình bị cuốn vào vòng xoáy thông tin sai lệch, để
rồi mất mát không chỉ về sức khỏe, tài chính, mà còn cả niềm tin.
Để không đi lạc hướng, chúng ta cần biết hỏi đúng và tìm ở nơi đáng tin cậy. Như chính tôi đã từng phải
truy cập trang Facebook chính thức của
Bệnh viện K để xác nhận bài đăng bán vé gây quỹ và cả bài cảnh báo về
các trang giả mạo kia.
Tìm đúng thông tin là bước đầu tiên để
có những quyết định đúng đắn.
(2) MUỘN THÌ PHẢI LÀM SAO?
Sáng nay, tôi đến muộn hơn giờ xuất phát hơn 10 phút. Một mình,
tôi bắt đầu chạy giữa đường đua đã thưa người. Vượt qua nỗi ngại ngùng, thất vọng,
tôi vẫn chạy – vì tôi tin chỉ cần còn bước tiếp là còn cơ hội về đích.
Tôi nghĩ đến những bệnh
nhân phát hiện ung thư ở giai đoạn muộn. Trước lựa chọn khó khăn “bỏ cuộc hay tiếp tục chiến đấu”, họ cần
rất nhiều dũng cảm và niềm tin.
Mỗi người đều có cho mình những mục tiêu khác nhau phù hợp với bản
thân. Có người chạy 10km, có người chạy 5km, có người lại chạy 3 km. Có người
chạy để giành giải thưởng, có người chạy để kết nối bạn bè, có người lại chạy để
lưu giữ những kỷ niệm ý nghĩa trong hành trình sống.
Cũng vậy, bệnh
nhân ung thư khi ở những giai đoạn khác nhau sẽ có những mục tiêu điều trị khác
nhau, có giai đoạn có thể điều trị khỏi, có giai đoạn tiên lượng tái phát di
căn cao, có giai đoạn thì việc điều trị tập trung nhiều hơn vào mục tiêu kéo dài
thời gian sống và nâng cao chất lượng sống trong thời gian ấy.
“Fight or fly” – Chiến đấu hay bỏ chạy –
là ở bạn. Nhưng hãy nhớ, còn tiếp tục là còn hy vọng.
(3) ĐỪNG SO SÁNH
Bạn chạy chậm quá, anh kia chạy nhanh quá. Bạn bị đau chân nhưng vẫn
cố chạy cho bằng bạn bằng bè, để đỡ bị bỏ lại phía sau… muôn vàn sự so sánh và
điều đó là điều rất bản năng của con người.
So sánh đôi khi là động lực nhưng có lúc lại khiến ta chìm sâu vào
sự thất vọng và căng thẳng không đáng có.
Trong điều trị ung thư cũng vậy. Không có hai bệnh nhân nào hoàn toàn giống nhau.
Mỗi người có đặc điểm thể chất, bệnh lý, khả năng đáp ứng, tác dụng phụ và điều
kiện sống khác nhau. Vì vậy, dù cùng một hướng dẫn điều trị, bác sĩ luôn phải
điều chỉnh phác đồ “may đo”
riêng cho từng người.
Tôi từng gặp nhiều bệnh nhân từ chối điều trị chuẩn chỉ vì nghe “ông hàng xóm hóa trị rồi mất
sau 3 tháng” hay “bà kia uống thuốc nam giờ khỏe mạnh lắm”… Nhưng khi hỏi kỹ, họ
không biết rõ người kia mắc loại ung thư nào, giai đoạn mấy, điều trị ở đâu.
Có người thậm chí chưa được chẩn đoán
xác định mà đã tự mặc định mình bị ung thư, tự điều trị rồi cho rằng
mình “khỏi bệnh”.
Hãy đừng tin vào lời đồn,
mà hãy tin vào bằng chứng khoa học và bác sĩ điều trị.
Đừng so sánh – vì hành trình của bạn là
duy nhất.
(4) SỰ PHÙ HỢP LÀ ĐIỀU QUAN TRỌNG NHẤT
Có người chạy với giày xịn, gel năng lượng, đồng hồ chuyên dụng.
Có người chỉ cần đôi chân trần và tinh thần thoải mái là đủ. Mỗi người đều đang
tìm kiếm sự phù hợp với chính mình.
Trong điều trị ung thư, cũng vậy. Có nhiều lựa chọn: phẫu thuật,
hóa trị, xạ trị, thuốc đích, miễn dịch, chăm sóc giảm nhẹ… Sự lựa chọn không chỉ
dựa vào “phương pháp hiện đại nhất”, mà phải phù hợp nhất với giai đoạn bệnh, thể trạng, tài chính, điều kiện
chăm sóc và tinh thần của bệnh nhân.
Hiện đại nhất không phải lúc nào cũng là
tốt nhất.
Phù hợp nhất mới là quan trọng nhất.
(5) NẾU THẤT BẠI?
Trên đường chạy, có những người vấp ngã, chấn thương, phải dừng lại
giữa chừng. Dù đã cố gắng hết sức, vẫn có lúc phải chấp nhận dừng lại.
Trong điều trị ung thư, cũng có những phác đồ không còn hiệu quả, khối u vẫn tiến triển, bệnh nhân kiệt
sức vì tác dụng phụ, hoặc tiên lượng quá xấu. Khi đó, dừng lại không phải là bỏ cuộc, mà là một cách để bình an, để sống trọn vẹn phần còn lại.
Tôi mong bệnh nhân và gia đình đón nhận điều đó bằng sự bình thản.
Đừng hối tiếc vì những gì đã cố gắng. Mỗi bước đi, mỗi lần điều trị, mỗi ngày
còn lại đều là minh chứng cho nghị lực
và lòng kiên cường.
Khi thời gian còn lại ít ỏi, càng cần sống
trọn vẹn và yêu thương nhiều hơn.
Đó là những suy ngẫm của tôi – một bác sĩ, một người đồng hành cùng bệnh nhân ung thư, và cũng là một
người chạy bộ.
Mỗi chặng chạy, mỗi hành trình điều trị, đều là một cuộc chiến của niềm tin, ý chí và sự lựa chọn
đúng đắn.
Mong rằng, bệnh nhân và gia đình luôn
tìm thấy hướng đi sáng suốt – dưới sự dẫn đường của bác sĩ và ánh sáng của
khoa học.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét