Những điều bệnh nhân ung thư muốn nói nhưng khó nói ra
Trong những năm làm việc cùng bệnh nhân ung thư, tôi nhận ra: những cơn đau dữ dội có thể được kiểm soát bằng thuốc, nhưng sự im lặng trong lòng họ thì khó chữa hơn nhiều.
Có những điều bệnh nhân muốn nói lắm, nhưng cuối cùng lại nuốt vào trong. Không phải vì họ không tin người thân, không tin bác sĩ, mà vì nỗi sợ, sự mặc cảm và cảm giác bị “gạt ra ngoài” khiến họ im lặng.
Ẩn sau sự im lặng
Nếu lắng nghe đủ sâu, bạn sẽ nhận ra bệnh nhân đang muốn nói:
-
“Tôi sợ lắm.”
Sợ đau, sợ tái phát, sợ ngày mai không còn. Nhưng họ không nói, vì sợ người thân gục ngã trước khi mình ngã. -
“Đừng thương hại tôi.”
Họ cần sự đồng hành, chứ không phải ánh mắt xót xa. Họ muốn được coi là một con người bình thường, vẫn có quyền vui, quyền sống đúng với mình. -
“Tôi cần bạn ở bên.”
Đôi khi, một bàn tay nắm chặt còn quý hơn ngàn lời động viên. Họ không cần một “người hùng”, họ cần một “người bên cạnh”. -
“Đừng quyết định thay tôi.”
Rất nhiều bệnh nhân bị loại khỏi cuộc trò chuyện về chính phác đồ điều trị của mình. Họ vẫn muốn được lắng nghe, được chọn, dù chỉ là chọn uống thuốc vào buổi sáng hay buổi tối.
Vì sao bệnh nhân không nói ra?
Có ba nguyên nhân chính:
-
Nỗi sợ trở thành gánh nặng.
Họ sợ rằng chỉ cần nói “hôm nay tôi đau”, là người thân sẽ mất ngủ cả đêm. -
Mất quyền kiểm soát.
Khi tất cả quyết định được đưa ra bởi “người khác”, bệnh nhân không còn thấy mình là chủ cuộc đời, và sự im lặng trở thành cách duy nhất để giữ lại chút tự do. -
Không gian giao tiếp không an toàn.
Khi mỗi cuộc trò chuyện bắt đầu bằng lời khuyên, hoặc kết thúc bằng những giọt nước mắt, thì bệnh nhân sẽ chọn… không nói gì nữa.
Chúng ta có thể làm gì để “mở khoá” im lặng ấy?
Điều quan trọng không nằm ở kỹ thuật y khoa phức tạp, mà ở cách chúng ta ở bên họ. Có ba việc rất đơn giản, nhưng lại mang sức mạnh chữa lành:
1. Hỏi cụ thể, đừng chỉ khuyên chung chung
Thay vì “Cố lên nhé!”, hãy thử hỏi:
-
“Hôm nay điều gì làm anh khó chịu nhất?”
-
“Nếu có một điều em có thể giúp ngay trong ngày mai, anh muốn đó là gì?”
Những câu hỏi cụ thể mở ra cơ hội để bệnh nhân nói thật. Và một khi họ dám nói thật, nỗi sợ đã nhẹ đi một nửa.
2. Hiện diện bằng sự lặng yên
Có những lúc lời nói không còn tác dụng. Điều bệnh nhân cần nhất không phải là diễn văn đầy cảm hứng, mà là một cái ôm, một bàn tay nắm chặt, một bữa cơm cùng nhau.
Sự hiện diện là liều thuốc tinh thần mạnh mẽ nhất. Và bạn biết không, sự im lặng ấm áp ấy thường chữa lành hơn cả ngàn câu “cố gắng nhé”.
3. Trao lại quyền tự quyết
Một người bị bệnh ung thư có thể mất nhiều thứ, nhưng họ không muốn mất đi quyền làm chủ cuộc đời.
Hãy để họ được tham gia vào quyết định điều trị. Hãy hỏi:
-
“Anh muốn ưu tiên điều gì nhất lúc này?”
-
“Trong những lựa chọn này, anh thấy đâu phù hợp với mình hơn?”
Khi được chọn, bệnh nhân sẽ thấy mình vẫn đang sống, chứ không chỉ đang “được điều trị”. Và đó chính là động lực lớn nhất để họ tiếp tục đi cùng chúng ta trên hành trình đầy khó khăn này.
Lời nhắn nhủ
Ung thư không chỉ là căn bệnh của tế bào, mà còn là căn bệnh của im lặng. Nếu chúng ta biết lắng nghe, biết đặt câu hỏi đúng, biết tôn trọng quyền lựa chọn, thì sự im lặng sẽ biến thành đối thoại. Và khi đó, nỗi sợ, nỗi đau cũng sẽ vơi đi.
Bệnh nhân ung thư không cần thêm những lời hứa hẹn “mọi chuyện sẽ ổn cả thôi”. Họ cần những người đồng hành biết ngồi xuống, nắm tay, và cùng họ đối diện với sự thật. Chính sự thật, khi được chia sẻ, mới mang lại sức mạnh.
Nếu bạn đang ở bên một bệnh nhân ung thư, đừng vội làm “người hùng”. Hãy làm “người lắng nghe”. Vì nhiều khi, điều lớn nhất bệnh nhân muốn nói chỉ đơn giản là: “Hãy ở lại bên tôi.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét