Xin Đừng Gọi Họ Là “Kẻ Bị Trời Phạt” – Những Định Kiến Vô Tình Đẩy Người Bệnh Vào Cô Đơn
Có bệnh nhân ung thư từng nói với tôi rằng:
“Bác sĩ ạ, ở viện em còn thấy vui hơn ở nhà. Ở đây, mọi người giống em, em không bị ai khinh thường, không bị ai nhìn như thể mình là người sắp chết… Còn ở nhà, em bị gọi là ‘kẻ tội đồ’, là ‘bị quả báo’, bị người ta né tránh như mắc bệnh truyền nhiễm…"
Lúc ấy, tôi im lặng. Tôi không biết phải nói gì. Chỉ biết lòng mình nặng trĩu…
Khi định kiến còn đáng sợ hơn cả bệnh tật
Có một sự thật đau lòng là, trong một xã hội tưởng như hiện đại và văn minh, vẫn còn không ít người nhìn bệnh tật bằng con mắt thiếu hiểu biết, thậm chí tàn nhẫn.
Họ nói bệnh ung thư là “trời phạt vì sống ác”.
Họ bảo bệnh hiểm nghèo là do “ăn ở thất đức”.
Họ né tránh, chỉ trỏ, xì xào mỗi khi thấy ai đó gầy yếu, đội tóc giả, hay trở về sau đợt điều trị.
Họ tưởng mình đang vô tư… mà không biết rằng mình đang vô tình đẩy người bệnh vào một vùng tối sâu hoắm của sự tổn thương và cô lập.
Không ai chọn bệnh tật. Và không ai đáng bị coi thường vì bệnh tật.
Ung thư hay bất kỳ bệnh hiểm nghèo nào khác không phải là cái giá phải trả cho điều gì sai trái. Đó là một phần của cuộc sống – như tai nạn, như tuổi già, như những điều chẳng ai mong muốn nhưng vẫn xảy ra.
Bạn có thể là người khỏe mạnh hôm nay, nhưng không ai dám chắc điều gì sẽ đến vào ngày mai.
Vậy thì, xin hãy yêu thương nhiều hơn – như cách bạn mong được yêu thương nếu không may rơi vào hoàn cảnh đó.
Ở viện, họ được là chính mình – vì không ai phán xét
Rất nhiều bệnh nhân tâm sự rằng họ cảm thấy thoải mái hơn khi nằm viện. Vì ở đó, họ không bị dè bỉu, không bị gắn mác, không phải giấu giếm mái đầu trọc hay làn da xám xịt vì hóa chất.
Ở đó, những người giống nhau tựa vào nhau. Họ cười, họ kể chuyện, họ động viên nhau vượt qua từng cơn đau, từng mũi tiêm, từng lần chờ kết quả.
Và nếu may mắn gặp được một bác sĩ, một điều dưỡng nhẹ nhàng, ân cần, họ lại thấy cuộc đời còn đáng sống biết bao.
Chúng ta cần thay đổi – không phải vì họ, mà là vì chính chúng ta
Định kiến không tự nhiên mất đi. Nó cần được đánh thức lương tri.
Sự vô cảm không tự biến mất. Nó cần được đánh động bởi lòng nhân ái.
Vậy nên, nếu bạn là người lành lặn, khỏe mạnh – xin đừng dùng sự may mắn ấy để làm tổn thương người khác.
Nếu bạn là người hiểu chuyện – xin hãy đứng lên nói thay cho những người đang yếu đuối, đang chịu tổn thương bởi lời nói vô tâm ngoài kia.
Nếu bạn là người từng đau, từng sợ, từng yếu lòng – xin hãy kể câu chuyện của bạn để xóa dần những ngộ nhận đã quá lâu tồn tại.
Một xã hội nhân văn là nơi mà người yếu đuối được bảo vệ, người bệnh tật được yêu thương, và ai cũng được sống trọn vẹn trong phẩm giá.
Bệnh tật không làm nên giá trị của một con người.
Tình yêu thương và sự cảm thông mới là thứ có thể chữa lành – đôi khi hơn cả thuốc men.
Hãy lên tiếng. Đừng để sự im lặng của chúng ta trở thành đồng lõa với định kiến.
Và nếu bạn gặp một người bệnh, xin hãy mỉm cười với họ.
Chỉ một ánh mắt ấm áp, một cái nắm tay, một câu nói dịu dàng... cũng có thể giúp họ cảm thấy mình còn được sống – chứ không chỉ đang tồn tại.
Lời nhắn của BS Kiệm:
“Không phải ai cũng hiểu nỗi đau của người bệnh – nhưng ai cũng có thể chọn cách đối xử tử tế hơn.”
“Xin đừng để sự thiếu hiểu biết trở thành con dao vô hình, đâm vào trái tim người đang cần được yêu thương nhất.”
#KhôngAiChọnBệnhTật #YêuThươngKhôngĐịnhKiến #UngThưKhôngPhảiTộiLỗi #ĐồngHànhCùngNgườiBệnh #BácSĩKiệmChiaSẻ #HiểuĐểThương #XoáBỏĐịnhKiến #SốngTửTế
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét