2025-05-02

KHI BỆNH NHÂN KHÔNG CÒN HỎI NỮA … CHÚNG TA ĐÃ LỠ QUÊN MẤT ĐIỀU GÌ?

KHI BỆNH NHÂN KHÔNG CÒN HỎI NỮA …

CHÚNG TA ĐÃ LỠ QUÊN MẤT ĐIỀU GÌ?

Hôm nay cô gọi tôi. Lâu rồi cô mới gọi. Cô là một người phụ nữ vững chãi – không chỉ mạnh mẽ để đương đầu với ung thư vú, mà còn đầy lý trí để cân nhắc từng phác đồ điều trị, từng chỉ số nhỏ nhoi. Vậy mà lần này, tôi lại thấy cô thật mong manh. Sau một hành trình dài mệt mỏi chiến đấu, cô không còn nhiều niềm tin để theo đuổi điều trị nữa. Tôi không phải bác sĩ điều trị của cô, tôi chỉ là người lắng nghe, động viên… Cô có rất nhiều tâm sự, rất nhiều điều lo lắng. Tôi ước gì những lo lắng ấy được cô chia sẻ hết với chính bác sĩ điều trị của mình.
Nhưng …

“Bác sĩ bận lắm, lúc nào cũng hối hả với chồng bệnh án rồi đi chỗ này chỗ khác, còn cô thấy thế thì lại ngại hỏi…
“Bác sĩ bảo bệnh đang ổn định, nhưng thực tế thì cô thấy không ổn… Chẳng biết làm sao... Rồi hết buổi khám”

Tôi nghĩ nhiều về cái cách bác chấp nhận – lặng lẽ, nhẹ tênh nhưng cũng đơn độc đến nao lòng.
________________________________________

“Cô chỉ muốn được sống thêm chút nữa, được trở về tầm 3 năm về trước, khi mà còn có thể đi lại và thở bình thường, không đau đớn, không vật vã…”
________________________________________

Tôi nghĩ lại mình.

Đã bao lần tôi cũng từng vội vàng như thế?
Bao lần tôi gật đầu, nói "ổn mà" chỉ sau 5 giây lướt qua kết quả xét nghiệm?
Bao lần bệnh nhân nhìn tôi như muốn hỏi điều gì đó, nhưng rồi im lặng…?

“Bác sĩ bận mà…” Một lời bào chữa từ chính bệnh nhân, nghe nhẹ tênh, không trách móc – nhưng xót xa.
________________________________________

Chúng ta – những người khoác áo blouse – đang làm vì điều gì vậy? Không phải vì bệnh nhân là trung tâm, là lý do để mình bước vào nghề này sao?

Vậy mà giờ đây, áp lực công việc, giấy tờ, hành chính, báo cáo, hội chẩn... khiến ta đánh đổi mất những cuộc trò chuyện quý giá nhất đời người – giữa một người đang sống trong sợ hãi và một người nắm giữ hy vọng.

Chúng ta trở thành một phần của hệ thống y khoa vận hành hiệu quả, chính xác, chuẩn hóa… nhưng lại vô tình để nhiều trái tim bị lạc lõng.

Chỉ cần một câu “Bác có gì muốn hỏi không?” – cũng đủ để họ cảm thấy không cô đơn.
________________________________________

Tôi viết bài này không phải để phê phán ai. Tôi cũng là một bác sĩ – một người từng bỏ bữa trưa để hoàn thành bệnh án, từng thức trắng để canh một ca khó thở, từng bối rối khi không có lời an ủi nào đủ hay để xoa dịu một bệnh nhân sắp mất. Có khi phải gồng lên để không khóc trước mặt bệnh nhân. Tôi hiểu chúng ta có những lý do. Nhưng...

Đừng quên rằng mỗi bệnh nhân đang ngồi ngoài hành lang kia đều mang một trái tim đang run rẩy.

Nếu chúng ta đã không thể cho họ nhiều thuốc hơn, xin hãy cho họ nhiều lắng nghe hơn.
Nếu chúng ta không thể giữ họ sống lâu hơn, thì ít nhất hãy giữ cho họ một đoạn cuối đỡ cô đơn hơn.

Họ không cần ta phải giỏi hơn ai.
Họ chỉ cần ta dành cho họ vài phút thật lòng.
________________________________________

❤️ Gửi đồng nghiệp của tôi – những người tôi luôn tin là đầy trái tim, đầy dũng khí:
• Hãy đừng để “bận” trở thành lý do mãi mãi.
• Hãy nói với bệnh nhân rằng: "Bác hỏi đi, không có câu hỏi nào là thừa cả."
• Hãy để bệnh nhân không phải xin phép khi lo lắng.
• Hãy cho họ cảm giác rằng: “Bác sĩ đang ở đây, và đang thật sự lắng nghe.”

Lắng nghe không phải là kỹ năng, lắng nghe là nhân tính. Nếu mất đi điều đó, chúng ta không còn là những người chữa lành nữa –Chúng ta chỉ đang cố "xử lý" bệnh, mà quên mất người bệnh.
________________________________________

❤️ Và gửi người bệnh – những người tôi yêu quý và day dứt:
• Bạn có quyền được hiểu.
• Bạn có quyền được hỏi, được nghi ngờ, được sợ hãi.
• Đừng ngại nói với bác sĩ của mình: “Cháu ơi, cháu có thể ngồi với bác thêm một phút không?”
• Biết đâu, chính khoảnh khắc ấy – bác sĩ sẽ nhận ra mình cần chậm lại một chút… vì bạn.
________________________________________

Không có bệnh nhân nào chỉ cần thuốc.
Không có bác sĩ nào chỉ cần kỹ năng.
Giữa người với người – đôi khi, điều cần nhất chỉ là được thấy nhau.
________________________________________
#MộtPhútLặng
#LắngNgheLàYĐạo
#BệnhNhânLàNgườiKhôngPhảiBệnh
#BlouseKhôngPhảiÁoGiápVôCảm


Không có nhận xét nào: