GỬI NGƯỜI BỆNH VÀ NGƯỜI THÂN: NẾU CÓ MỘT NGÀY... CHÚNG TA PHẢI YẾU ĐUỐI
Gửi bạn – người đang mang trong mình một căn bệnh không ai mong muốn.
Gửi gia đình bạn – những người đang lặng lẽ đi bên cạnh, vừa làm điểm tựa, vừa là người đau lòng nhất.
Tôi là bác sĩ. Nhưng hôm nay, cho phép tôi được viết không phải với tư cách một người làm nghề chữa bệnh – mà là một người đã từng nắm tay rất nhiều bệnh nhân vào những lúc họ yếu đuối nhất.
Từ ngày lập trang này, tôi nhận được nhiều tin nhắn, nhiều câu chuyện – đầy lo âu, đau đớn, day dứt...
Có người bị đau kéo dài suốt nhiều tuần, nhiều tháng mà chưa có chẩn đoán rõ ràng.
Có người điều trị rồi, nhưng bệnh không đáp ứng như kỳ vọng, cơ thể mệt mỏi, tinh thần kiệt quệ.
Có người điều trị xong vẫn luôn sống trong lo lắng, mỗi một thay đổi nhỏ của cơ thể đều khiến họ hoảng sợ, nghĩ đến tái phát.
Có người không biết tin vào đâu nữa, nên tìm mọi cách để “tự bảo vệ mình” – từ thuốc nam, thuốc bắc, đến những viên thuốc được truyền tai nhau, không rõ nguồn gốc, tốn kém, và đôi khi... nguy hiểm.
Tôi hiểu.
Hiểu vì tôi đã chứng kiến. Đã ngồi xuống bên giường bệnh, đã nắm tay, đã nghe bệnh nhân hỏi:
“Bác sĩ ơi, em còn được bao lâu?”
“Nếu em không may… thì con em sẽ thế nào?”
“Có cách nào nữa không bác sĩ, em muốn sống…”
Không ai sẵn sàng để nghe tin mình mắc ung thư. Không ai muốn đánh đổi sức khỏe lấy một hành trình nhiều nước mắt và lo âu như vậy.
Và cũng không ai có thể giữ vững tinh thần mãi mãi.
Có những ngày yếu đuối là điều không thể tránh khỏi. Và điều đó… không hề sai.
Bạn yếu đuối – vì bạn yêu cuộc sống này.
Vì bạn còn nhiều người thương.
Vì bạn chưa sẵn sàng rời bỏ những điều đẹp đẽ quanh mình.
Là bác sĩ, tôi không phải là thần thánh. Tôi không thể cứu được tất cả. Nhưng tôi, và rất nhiều đồng nghiệp của tôi, chưa bao giờ muốn bỏ rơi bạn.
Chúng tôi luôn ở đây – để tìm phương án tốt nhất cho bạn, để giảm đau, để hỗ trợ, để làm chỗ dựa, nếu bạn cần.
Và nếu có lúc nào đó bạn cảm thấy mất phương hướng – hãy nhắn cho chúng tôi. Hãy hỏi. Hãy tâm sự.
Đừng chọn tin vào những điều không rõ ràng, những “phao cứu sinh” mà thực chất là đá nặng kéo bạn chìm sâu hơn.
Nếu điều trị không còn là hy vọng cuối cùng, thì chúng ta vẫn còn những điều đẹp đẽ khác để sống trọn vẹn.
Là bữa cơm cùng người thân.
Là ánh nắng sớm mai.
Là tiếng cười của con.
Là lời yêu chưa kịp nói.
Bạn có thể không chiến thắng được bệnh tật. Nhưng bạn vẫn có thể chiến thắng nỗi sợ.
Bạn có thể sống từng ngày – không hối tiếc, không hoang mang, không lãng phí.
Sống – như thể ngày mai là món quà bất ngờ.
Sống – như thể hôm nay là lần cuối mình được yêu thương trọn vẹn.
Tôi từng nhìn thấy những bệnh nhân, dù đau đớn, vẫn nở nụ cười.
Tôi từng nghe những câu nói cuối cùng của họ – mà đến giờ tôi vẫn nhớ, vì họ không tuyệt vọng – họ chỉ bình thản.
Và tôi tin, bạn cũng có thể như vậy.
Nếu có một ngày, bạn yếu đuối – hãy để chúng tôi bên bạn.
Nếu có một ngày, bạn sợ hãi – hãy nhớ rằng có rất nhiều người đã vượt qua điều đó.
Nếu có một ngày, bạn cảm thấy mình không thể tiếp tục – hãy nghĩ đến những điều bạn đã cố gắng tới giờ phút này.
Bạn đã rất can đảm rồi.
Và bạn không hề đơn độc.
Tôi tin bạn. Và tôi sẽ luôn ở đây, nếu bạn cần.
—
BS Kiệm
(Trang chia sẻ kiến thức và đồng hành cùng người bệnh ung thư và các bệnh lý phổi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét